TÍM
29-04-2009, 22:01
30/4 ... những hồi ức năm cũ cứ lặng lẽ chảy trong từng dòng suy nghĩ, vừa ngọt ngào vừa đắng cay, vừa khoáng đạt bởi bao la đất trời và những cung đường dài trong chiều không hết, vừa cô đơn độc hành và mỏi mệt trong tâm hồn bởi những nỗi muộn sầu ko thể đặt tên ...
30/4 ... những hồi ức năm cũ cứ tràn về, âm thầm, nhỏ giọt, ko cuộn trào và hối thúc phải lên đường, không bắt phải nhắm mắt lại để quên đi thực tại, cũng ko bắt phải dấn thân hồ hởi và mệt nhoài cho một hành trình dài lang bạt ở xứ người ...
30/4 ... năm đầu tiên, năm đánh dấu ngày tớ ngã vào con đường "phượt" .. ờ, năm đấy mình hồ hởi leo Fanxipang ...
30/4 ... năm ấy trời cao nguyên xanh, hồ trong nước xanh, Trường Sơn xa xăm, ngút ngàn cây xanh ... Plei Kần cafe đắng đầu môi, những con đường đất đỏ lượn vòng trong câu hát ... ờ, là Tây nguyên 14B, nhờ bạn Mỳ mấy hôm rày qua đó, cho tớ nhắn gửi đất Tây nguyên ... một chút tình
30/4 ... năm ... bước chân ra xứ người, khoái chí rất trẻ con bởi trang hộ chiếu một ngày đóng dấu XNC của 3 nước ở vùng Tam giác vàng huyền thoại. Đi mới thấy cũng ko ghê gớm như rang hồ đồn, mà về mới thấm cái lời ... "khi ta ở chỉ là nơi ta ở ..." ...
30/4 ... lặng lẽ lên đường vào những phút cuối, bởi cảm giác ko biết dòng đời đang xô đẩy mình đi về đâu, chitto chắc nhớ hồi ức này ... và tin chắc chitto cũng có những cảm giác giống như mình, cảm giác của một người lữ hành đơn độc giữa Angkor huyền thoại và đôi khi, đơn độc giữa chính những bạn bè mình ...
30/4 ... này.
Uh thì đổ thừa cho trời mưa, trời gió. Đổ thừa cho số phận trớ trêu. Đổ thừa cho sự nhạt nhẽo trong tâm hồn. Đổ thừa cho hoàn cảnh ...
Ô, thế hóa ra là, ngồi nhà, lên Phượt, và viết Hồi ức 30/4 sao?
Thôi thì,
Nước chảy được nước chảy
Đất ko chảy được thì đất đứng
Anh đi được, anh cứ đi
Em không đi được,
em sẽ phải lên núi lên đồi em khóc ...
Rồi leo lên Phượt nhảm về những hồi ức thời 30/4 năm nảo năm nào vậy thôi!
30/4 ... những hồi ức năm cũ cứ tràn về, âm thầm, nhỏ giọt, ko cuộn trào và hối thúc phải lên đường, không bắt phải nhắm mắt lại để quên đi thực tại, cũng ko bắt phải dấn thân hồ hởi và mệt nhoài cho một hành trình dài lang bạt ở xứ người ...
30/4 ... năm đầu tiên, năm đánh dấu ngày tớ ngã vào con đường "phượt" .. ờ, năm đấy mình hồ hởi leo Fanxipang ...
30/4 ... năm ấy trời cao nguyên xanh, hồ trong nước xanh, Trường Sơn xa xăm, ngút ngàn cây xanh ... Plei Kần cafe đắng đầu môi, những con đường đất đỏ lượn vòng trong câu hát ... ờ, là Tây nguyên 14B, nhờ bạn Mỳ mấy hôm rày qua đó, cho tớ nhắn gửi đất Tây nguyên ... một chút tình
30/4 ... năm ... bước chân ra xứ người, khoái chí rất trẻ con bởi trang hộ chiếu một ngày đóng dấu XNC của 3 nước ở vùng Tam giác vàng huyền thoại. Đi mới thấy cũng ko ghê gớm như rang hồ đồn, mà về mới thấm cái lời ... "khi ta ở chỉ là nơi ta ở ..." ...
30/4 ... lặng lẽ lên đường vào những phút cuối, bởi cảm giác ko biết dòng đời đang xô đẩy mình đi về đâu, chitto chắc nhớ hồi ức này ... và tin chắc chitto cũng có những cảm giác giống như mình, cảm giác của một người lữ hành đơn độc giữa Angkor huyền thoại và đôi khi, đơn độc giữa chính những bạn bè mình ...
30/4 ... này.
Uh thì đổ thừa cho trời mưa, trời gió. Đổ thừa cho số phận trớ trêu. Đổ thừa cho sự nhạt nhẽo trong tâm hồn. Đổ thừa cho hoàn cảnh ...
Ô, thế hóa ra là, ngồi nhà, lên Phượt, và viết Hồi ức 30/4 sao?
Thôi thì,
Nước chảy được nước chảy
Đất ko chảy được thì đất đứng
Anh đi được, anh cứ đi
Em không đi được,
em sẽ phải lên núi lên đồi em khóc ...
Rồi leo lên Phượt nhảm về những hồi ức thời 30/4 năm nảo năm nào vậy thôi!